Truyện Cổ Sự Tích Cứu Vật Phóng Sinh

80. Bắn Nai Bắn Nhầm Con Mình

trước
tiếp

Phong cảnh đường núi cực kỳ đẹp đẽ, trông ở đâu cũng xanh biếc một màu. Có thể nói anh chàng Ngô Đường này không những đến đây để thưởng ngoạn phong cảnh núi rừng, mà hai cha con anh còn là du khách thường xuyên của ngọn núi này, vì anh đế⮠đây với mụch đích săn bắn.

Lưng của Ngô Đường đeo cung tên nếu bảo anh ta là một tay thần tiễn thiết nghĩ cũng không sai mấy. Vì lẽ anh ta không khi nào bắn trật mà còn là một tay “Bách bộ xuyên dương” (Đứng xa hàng trăm bước mà bắn trúng lá dương liễu); nghĩa là trong tâm tương ứng với cánh tay buông ra. Bất cứ loài mãnh thú nào gặp phải anh ta thì coi như đã gặp phải khắc tinh, khó mà tránh được đại nạn.

Lúc bấy giờ, thấy từ nơi xa xa một con vật có sừng, à, thì ra đây là một con hoẵng. Khi thấy con nai con dễ thương này, Ngô Đường đã không sinh lòng thương cảm mà anh còn lập tức rút lên lắp vào cung, rồi buông dây. “Phặp” một cái trúng đích, con ai con ấy lăn quay xuống đất, tắt thở ngay lập tức. Ở phía trái có một con nai lớn chứng kiến cảnh tượng ấy, mặc dù thấy con chết đau thương đứt ruột, nhưng phát hiện có bóng người, nên chỉ kêu lớn một tiếng rồi tìm đường lẩn tránh.

Thế là Ngô Đường cùng con ẩn núp trong một bụi rậm, đứng rình đợi con nai kia xuất hiện trở lại, đến khi thấy nó dùng lưỡi liếm con nai con, liền lập tức buông tên. Con nai mẹ ấy cũng kết thúc số phận một cách bi thương, nằm quuống đất. Hạ liên tiếp hai con nai một lúc mà trong tâm ý của Ngô Đường vẫn chưa cho là đủ, bèn đứng chờ một lát, thì hình như có một con nai nữa xuất hiện ở bên cạnh đó, liền giương cung buông tên, con nai ấy cất tiếng kêu rồi ngã lăn ra. Nhưng mà tiếng kêu thê thảm ấy hình như không phải là tiếng nai kêu mà là tiếng người. Vội vàng chạy đến nơi xem kỹ, thì hóa ra con nai mình vừa bắn chết lại chính là con mình! Ôi thôi, phục xuống ôm chầm lấy tử thi của con đau đớn tột cùng.

Lúc bấy giờ bỗng có tiếng văng vẳng trên không trung truyền đến: “Này Ngô Đường, ngươi đã biết nỗi đau thương khi con mình chết chưa? Ngươi không hiểu rằng tình thương con của con nai với tình thương con của người nào có khác gì?”

Đoạn anh ta tựa mình xuống đất trông lên trời, trong lúc không đề phòng, thì bỗng dưng một con mãnh hổ hung dữ từ trong bụi rậm phóng đến nhanh như tia chớp, cắn lìa cánh tay mà Ngô Đường dùng để bắn; vậy là Ngô Đường nằm trên vũng máu mà chết.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.